Đôi khi, phải ở những giây phút cuối cùng con người ta mới cảm nhận được sự quý giá của những khoảnh khắc đã qua, mới thấu hiểu những điều đã đánh mất. Tuổi học trò, quãng thời gian ấy của em, đẹp vô cùng với đủ cung bậc cảm xúc và vì em được thể hiện nó một cách hồn nhiên nhất.
Một ngày mùa thu nắng đẹp của 12 năm về trước, em rụt rè bước qua cánh cổng trường tiểu học. Em không khóc như trong một bài hát tuổi thơ nhưng cái sự rơm rớm trên khuôn mặt bé nhỏ của em làm cô chạnh lòng, cô âu yếm ôm em. Cùng với niềm yêu thương ấy, em học được cách cộng trừ những con số khô khan, cách bay bổng với những vần thơ con chữ. Sáng sáng em đến trường với năm điều Bác Hồ dạy, chiều chiều em ra về cùng “Lễ phép người trên, đi đường bên phải”. Tiểu học, tâm hồn em ngây thơ như thế. Cái sự ngây thơ đi cùng vô lo vô nghĩ . Em đi qua năm năm ấy và hớn hở bước vào một môi trường khác lạ rồi quên mất cô và một lời tri ân cho cô.
Em đã đi qua rồi cô ạ, thời áo trắng ngây ngô ấy. Ảnh:Biệt đội iOne hunters. |
Bước vào cấp 2 là cả một sự trải nghiệm mới mẻ của những cô bé, cậu bé. Em bắt đầu khám phá những điều tuyệt vời của thế giới này dưới sự chỉ dạy của thầy cô. Em đã biết đặt những câu hỏi hóm hỉnh mà khó lòng trả lời như “ Học để làm gì?”.
Trong giờ Vật Lý, em cố gắng tìm đáp án của câu hỏi “ Kim chìm, tàu nổi ?”. Lúc ấy, em đã biết học để tiếp thu tri thức. Em hiểu về lịch sử của nước mình, 18 đời Vua Hùng dựng nước, vua Lý Thái Tổ rời đô về Thăng Long năm 1010, cuộc kháng chiến trường kì 100 năm thực dân. Em say sưa biết rằng, Việt Nam là một đất nước có khí hậu nhiệt đới gió mùa , nóng ẩm quanh năm , nằm ở vị trí Đông Nam Á. Em ngây ngô tìm hiểu những điều tuyệt vời ở thế giới xung quanh mà quên đi lời cảm ơn cô chân thành.
Trong những năm tháng cuối cùng của tuổi học trò, em cũng như những đứa trẻ khác, thực hiện triệt để khẩu hiệu: "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò"... Không ít lần em đi học muộn, trèo tường vượt cổng trốn thầy giám thị, không thuộc bài và chống chế bằng kiểu: "Em xin lỗi cô , hôm qua em soạn nhầm sách vở"... Không thiếu những lần tâm hồn treo ngược cành cây cô gọi dậy mà ú ớ chẳng trả lời được. Rồi em cũng vẫn như thế: Một phương trình lượng giác không thuộc, một hiện tượng vật lý quên mất nguyên nhân... phản ứng mà quên mất xúc tác.
Năm nay, 20/11, em nhớ nhiều hơn đến những điều tưởng như rất đỗi giản đơn của cuộc đời. Kí ức là cái con người không sao có thể xóa bỏ. Những dòng văn vụng về của một đứa học sinh học ban tự nhiên, văn em không xuôi, câu của em nhiều sai sót. Nhưng cô ơi, khi em viết những dòng này, là vì em nhớ cô nhiều hơn, nhớ lại thời áo trắng em đến trường, và cảm ơn những con người thầm lặng đã chở che cho em trong những năm tháng ngây ngô đáng yêu của tuổi học trò.
Phan Thị Ánh Ngọc
Lính mới Biệt đội iOne hunters
'Hot boy' quản lý đào tạo làm cư dân Ngoại thương nức nở
Thầy giáo 'vé số' của chúng tôi
63 thầy, cô biến thành avatar Facebook
Teen Chuyên Ngữ nhảy hiphop mừng ngày thầy cô
Những thầy cô khiến teen mình xúc động rưng rưng
Xem thêm: dan lanh và bang chuyen IQF chất lượng hàng đầu Việt Nam
Nguồn: ione.vnexpress.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét